Nguyên Thạch

Đà Lạt xưa yêu

Tôi nhớ Đà Lạt yêu.
Nhớ lắm có những chiều.
Gió ngàn thông vi vút.
Tôi với người tôi yêu.
Đà Lạt mùa lá bay.
Đôi tim nồng ngất ngây.
Đóa Dã Quỳ cài tóc.
Mắt biếc thoảng hương say.
Xa nhau mùa ly biệt.
Còn đâu màu mắt biếc.
Từ giã áo thư sinh.
Tôi viễn xứ đăng trình.
Mười năm đời hồ hải.
Ngại qua thời con gái.
Áo trắng đi lấy chồng.
Mười năm thoáng hư không.
Tôi trở lại một chiều .
Nghe xót xa tiêu điều.
Bài thơ trên vàng lá .
Theo gió thu đìu hiu.

Thôi nhé Đà Lạt ơi.
Réo rắc lòng chơi vơi.
Đâu người xưa năm cũ.
Lạc nhau cuối phương trời.
Thu buồn mưa lã chã.
Lời thơ ghi trên lá.
Theo gió thu ru hời.
Gởi ai cuối chân trời.
Bài thơ ghi trên lá.
Vàng nhớ thương người ơi.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 11.10.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đà Lạt xưa yêu"